tối hôm đó, Trang và em đi lượn hồ tây, trời mát ko sao, em suy nghĩ mông lung về những viễn cảnh khi 2 đứa cưới nhau, ngồi đằng sau Trang cũng đang suy nghĩ 1 cái gì đó, bỗng Trang đập nhẹ vào lưng em rồi nói,
A à, nếu sau này có biến cố thì a còn yêu em ko
Anh còn chứ, yêu em nhiều lắm ( đây là sự khời đầu cho 1 kết thúc ko mấy tốt đẹp

)
2 đứa vẫn dạo trên chiếc Vespa của Trang đi khắp phố phường HN... TRuyện tình lãng mạn dường như chỉ có trong phim
,,,,
Rồi cái ngày em đã kể với các bác ở trên cũng đến, ngày mà em vs Trang phải chia tay nhau vì lí do gia đình, bố mẹ Trang có ông bà bác bên Đức cẩu hết gia đình sang Đức, em ko còn số đt của Trang nhưng fb vẫn còn, sau cái hôm về nhà em được 1 tuần thì Trang bay, lần yêu nhau cuối cùng là trên chiếc thuyền du lịch ngoài vịnh....
Trang sang Đức được 1 tháng, vẫn nhắn tin cho em đều đều, lúc đó em sắp ra trường, Trang sang Đức làm luôn cho cty của bác, cty tư nhân,nhiều đêm 2 đứa lệch múi giờ nên đêm em đi làm về thì là sáng bên đó, chẳng chát chít đc nữa, chỉ còn cách gửi messeger cho nhau, ôn lại những kỉ niệm
...
Lúc đầu thiếu vắng bóng Trang , em rất hụt hẫng, và chính VÂn, cô gái mà cũng học cùng trường vs em, kém em 1 khóa lại là người hay nhắn tin cho em,Vân cũng biết em và Trang yêu nhau nên cũng chẳng bao giờ xem vào ....
nhưng các bác biết đấy, đực mà thiếu cái nó bứt rứt đau đớn đến mức độ nào, mà nhất lại là người mình yêu thương nữa ( ko biết có bác nào có hoàn cảnh giống em không nhỉ

) Vân thường an ủi em mỗi lúc em buồn, cũng thỉnh thoảng qua phòng trọ em chơi, nấu cơm các thứ. Có 1 lần em đi làm về bị cảm, Vân nhắn tin gọi điện hỏi thăm các thứ em ko nghe máy, đến lúc cô bé sang phòng thấy em nằm liệt giường mới tá hỏa thuốc men, nc số em cũng sướng

)
toàn mấy em tự xin chết ko à, với lại mình cũng chẳng đểu cáng gì cho nên các em chết là phải

))
hôm đó, em bỗng dưng thấy buồn ghê gớm, bao nhiêu messeger gửi cho Trang cả tháng trời ko thấy hồi âm, em rất buồn, vì nghĩ chắc Trang đã có 1 ai, hay Trang quên mình ...vv
lên fb thấy Vân bật đèn xanh, định rủ em đi uống cà phê cho khuây khỏa, nhưng nghĩ thế nào lại thôi
lại ra góc quán cà phê 1 mình ngồi... Bỗng :
Bụp ! 1 cái chai phi thẳng tới chỗ em ngồi, choang choang vỡ tan nát ngay dưới chân em
chưa hiểu truyện gì xảy ra thì có tiếng kêu thất thanh của con gái, rồi 2 ba thằng đuổi theo...Hóa ra là VÂn, em làm thêm ở quán này nhưng hôm nay chủ đi vắng, chỉ có thằng cháu của bà chủ và 2 người bê bàn ở lại quản lí quán, đội phá quán chính là đội người làng ở đó, vì cạnh tranh nhau làm ăn nên hay đến gây sự, nhiều lần báo công an nhưng tiền ko đi trước công an cũng méo giải quyết

.. Vân mặt mày ko còn hột máu, em thấy vậy cũng ớn, nhưng bản năng của 1 thằng đàn ông ko cho phép em bỏ đi mà phải đứng lại, phải giúp đỡ.
Vân chạy lại đằng sau em núp sau lưng
2 thằng kia chạy đến nói:
thằng kia tránh ra hôm nay tao ko đòi được tiền tao phá quán ... cho bọn nhân viên nghỉ hết
nghĩ mình cũng chẳng hổ báo cáo chồn gì , cũng sợ sệt
anh ơi. các a bình tình giải quyết. có gì thì các a đợi chủ quán về chứ mấy bạn nhân viên đâu có tội tình gì mà các a lại làm điều ko hay
kệ con mẹ tao, mày thích bênh nó tao cho mày ăn chốt. 1 thằng xăm trổ đầy tay nói lớn
Vân sợ , nép sát thân hình nhỏ bé vào sau lưng em ( em đã gầy thì chớ

)) )
... Đang lúc đôi co thì bỗng nhiên thằng thứ 3 xuất hiện...
Gã có khuôn mặt hung tợn, sẹo nhằng nhịt, rất băm trợn trong lại già đời,
bỗng hất hàm:
mày là thằng nào..... đ m m thích xen vào truyện của bọn bố mày ko
em chưa kịp phản ứng thì gã cầm nguyên chiếc ghế đoạn lao thẳng vào em mà phang....
To be continue
