Tôi bám lấy ống quần anh, dập đầu lạy lấy lạy để:
– Em xin anh mà, anh cho em đi học đi. Anh bảo em làm gì cũng được, anh bảo gì em cũng nghe anh.
Tôi biết với gia thế nhà Huy, anh có thể khiến tôi không được đi học nữa dễ như trở bàn tay, anh có thể làm cho tôi không ngóc đầu lên được, có thể làm cho mẹ tôi cũng không được chữa bệnh nữa, nhưng còn tôi thì sao? Còn nhà ở quê, còn em tôi?
So với Vy, tôi sợ Huy hơn. Vì thế nên bây giờ chỉ cần được đi học, được sống như trước đây, bảo tôi làm cái gì tôi cũng làm.
Huy thấy tôi vừa quỳ vừa khóc như thế, cuối cùng cũng động lòng thương hại. Anh im lặng một lúc rồi mới nói:
– Cô để tôi biết một lần nữa thì đừng có trách. Lúc đó thì đừng mong sống được ở đất Hà Nội này nữa. Cả cô cả thằng ranh kia.
– Vâng, em biết rồi ạ. Em nghe rồi, em không dám nữa.
Sau khi Huy đi rồi, tôi vẫn trần truồng quỳ dưới đất, nghĩ đến những chuyện đã xảy ra và những chuyện ở tương lai, tự nhiên lại thấy mù mịt tăm tối quá, cuối cùng không chịu được, úp mặt vào hai tay khóc nức nở.
Bây giờ tôi phải làm sao? Huy có sĩ diện của đàn ông, anh không muốn để người khác dùng đồ của mình, dù thứ đồ đó chỉ là một con đĩ rẻ tiền nên mới chưa đá tôi. Nhưng còn Vy thì sao? Tôi đoán chính cô ta là người đã thuê bọn con Tú đánh tôi, sau này cô ta có làm gì đến mẹ tôi hay em trai tôi ở quê không, tôi cũng không biết nữa.
Chia tay Huy không được, mà ở lại cũng không xong. Tôi khi ấy giống như một con kiến nhỏ bị nhựa thông đột ngột rơi xuống, vùng vẫy cật lực, biết rõ không thoát được nhưng vẫn cứ liều mạng vùng vẫy. Cuối cùng, chỉ còn lại phần bất lực nhất của vận mệnh, nhưng thế thì sao? Những người nghèo khó và hèn mọn như chúng tôi làm gì có quyền tự quyết vận mệnh của mình, chúng tôi chỉ như một con kiến trong bàn tay vận mệnh của người khác mà thôi.
Những ngày sau đó tôi đi học, Nghĩa vẫn lẽo đẽo theo đuổi tôi nhưng thái độ khác hẳn hôm gặp Huy. Anh ta mua cái này cái kia nhưng tuyệt nhiên không nhắc gì đến chuyện tiền nong hay bao nuôi nữa.
Có lần, tôi tức quá nên bảo:
– Bạn mặt dày thật đấy nhỉ? Tôi có người yêu tôi rồi, bạn còn cứ bám theo tôi kiểu này, đến lúc bị người yêu tôi đánh lại bảo tại số.
– Người yêu bạn là cái lão hôm trước tôi gặp á?
– Không.
– Thế người yêu bạn là thằng nào, dẫn đến đây xem.
Tôi nói anh ta không được, tức quá nên gọi điện nhờ con Huyền xem nó có cách gì không. Nó nghe xong, cười ha hả:
– Gớm, đi học mà cũng có trai theo cơ à? Trẻ không, đẹp trai không, giàu không?
– Thôi đừng đùa nữa, lão Huy biết, tý nữa giết chết tao.
– Thế cơ à? Ghen gớm thế.
– Ghen gì, mày lạ đàn ông à? Theo mày thế là ghen chắc.
– Có thể không ghen, nhưng chắc tức vì bỏ tiền ra bao nuôi mày, mày lại cắm cho lão ấy cái sừng.
– Ừ, đúng đấy. Mỗi tội tao đã cắm được cái sừng nào đâu. Cái thằng điên lớp trưởng cứ lẽo đẽo bám theo tao đấy chứ.
– Thế giờ mày muốn sao? Hay dọa nó một trận để nó khỏi theo mày nữa nhé.
– Ừ. Mày nhờ mấy ông anh xã hội mày quen xem nào. Không đánh mà chỉ dọa nó thôi.
– Ờ, để tý tao gọi. Mày gửi cho các ông ấy một triệu uống nước là được.
– Ừ, có gì liên lạc với tao nhá.
– Biết rồi.
Huyền làm gái lâu năm nên cũng coi như là có quan hệ rộng, nó nhờ được mấy ông xã hội, chuyên đi đòi nợ thuê, người ngợm săm trổ đầy mình đến dọa Nghĩa một trận.
Lúc hết giờ học, Nghĩa vừa ra đến cổng trường thì có một ông khoác vai, bảo ra ngoài đây anh gặp một tý.
Anh ta nhìn thế nhưng nhát gan như thỏ đế, chưa gì thấy mấy ông ấy thì mặt mày đã tái mét, van xin rối rít:
– Các anh ơi, hình như các anh nhầm người rồi chứ em có quen biết hay làm gì có tội với mấy anh
đâu. Em xin các anh, các anh cho em về ạ.
– Về là về thế nào, chú mày cứ ra đây.
Tôi với Huyền đứng trốn một góc nghe bọn họ nói chuyện, với cả để lỡ mấy ông kia không kiềm chế được mà ra tay đánh Nghĩa thì mình còn biết đường nhảy ra can. Một ông chỉ mặt Nghĩa, bảo:
– Mày đang tán người yêu tao đúng không?
– Đâu ạ, em có tán ai đâu, anh nhầm người rồi ạ.
– Thế con Vân học cùng lớp mày, mày bảo không tán à?
– Vân… Vân ấy ạ?
Nghĩa nghe thế thì sợ xanh mặt, lắp ba lắp bắp trả lời:
– Vân… học cùng lớp… em thôi ạ.
– Mày mua đồ ăn, mua hoa tặng nó. Mày công khai tán tỉnh nó, mày còn chối à?
– Em xin các anh, em không biết Vân là người yêu anh.
– Mày không biết để tao cho mày biết nhé.
Thấy ông kia đang giơ tay định đánh, Nghĩa hoảng quá nên vội vàng quỳ rạp xuống, chắp tay xin:
– Em xin lỗi các anh, em không biết Vân là người yêu của anh, em thề. Tại người ta thuê em nên em mới tán Vân chứ em có thích Vân đâu. Các anh thông cảm, em chỉ được người ta thuê thôi, em không biết ạ.
Tôi nghe thế thì tự nhiên chột dạ, lúc đầu cứ nghĩ anh ta theo đuổi thật, không ngờ hóa ra là bị người khác thuê.
Mấy ông ngoài kia đánh hơi thấy mùi rồi nên lại tra hỏi tiếp:
– Đứa nào thuê mày? Mày dựng chuyện định lừa bố mày phải không?
– Không, em thề. Có người thuê em, tiền còn chuyển vào tài khoản của em đây này. Em nói điêu cả nhà em chết.
– Thế đứa nào thuê mày, nói.
– Em không biết tên, chỉ biết là bảo thuê em tán Vân thôi, bảo em tán càng nhiệt tình càng tốt, xong còn bảo em mua hoa, mua đồ ăn với cả mua quà tặng Vân chứ em sinh viên làm gì có tiền.
– Không biết tên à?
– Không ạ.
– Thế số điện thoại nó đâu?
– Nó gọi mỗi lần một số, cũng không ra mặt. Sim đó là sim rác anh ạ.
– Thế mày liên lạc với nó kiểu gì? Nó chỉ chuyển tiền rồi yêu cầu mày làm theo thôi à?
– Vâng, đây. Anh xem điện thoại em đi, tin nhắn chuyển tiền đây. Em sinh viên làm gì kiếm ra được nấy tiền đâu.
– Thế nó chỉ bảo mày tán con Vân thôi à?
– Vâng, bảo em tán Vân thôi ạ.
– Còn gì nữa không?
– Cho em địa chỉ nhà, với cả có hôm còn bảo em đến tận nhà để tặng hoa nữa.
– Hôm nào?
– Tháng trước ấy anh ạ, em không nhớ rõ ngày, chỉ nhớ là tháng trước thôi.
– Tao cảnh cáo cho mày biết nhé, tránh xa nó ra không tao làm thịt mày nấu lẩu luôn đấy. Con Vân là người yêu tao, thằng nào dám đụng vào nó tao bẻ răng, nhớ chưa?
– Vâng vâng. Em không dám nữa đâu ạ. Em xin lỗi các anh.
– Cút.