Cái kiểu hờn dỗi của anh làm tôi không nhịn được cười, cuối cùng phải ngọt nhạt nịnh nọt vài câu không người bệnh lại bực tức, mặt mày cau có rồi ăn lại không ngon:
Lúc ở Chùa, thật sự tôi chưa từng nghĩ Huy lại đề nghị mình về nấu cơm cho anh ăn, tôi cứ tưởng anh sẽ nổi điên mắng tôi một trận vì vô trách nhiệm với người khác, anh bị khâu mấy mũi như thế vì tôi mà tôi không thèm hỏi thăm, cũng chẳng một lời cảm ơn.
Thế nhưng, khi nhìn sắc mặt thoáng vui vẻ của anh khi tôi gật đầu đồng ý, tôi mới hiểu một điều: Hóa ra anh chưa từng trách tôi, cũng giống như trước đây, cho tôi bất cứ thứ gì cũng chẳng lăn tăn suy nghĩ, bây giờ cũng vậy, anh làm cho tôi mọi điều mà chẳng đòi hỏi tôi phải trả ơn hay gì cả. Cái mà anh muốn chẳng qua cũng chỉ là một bữa cơm, cũng có thể chỉ là một chốn đi về.
Huy thấy tôi nghe lời đột xuất thì khẽ cười, bảo tôi:
Thế mà trong khi tôi háo hức được nghe kể chuyện thì anh lại giở trò lừa đảo, nói đúng một câu: “Bây giờ tôi với Vy chả còn gì nữa, tôi độc thân, cô chưa có chồng, hay là tôi lại nuôi cô, thấy được không?”
- – Ăn nhiều lên cho nhanh khỏe, vài hôm nữa em hầm chim bồ câu cho, ăn cái đấy bổ lắm.
- – Không cần.
- – Sao anh bảo đau đầu?
Lúc ở Chùa, thật sự tôi chưa từng nghĩ Huy lại đề nghị mình về nấu cơm cho anh ăn, tôi cứ tưởng anh sẽ nổi điên mắng tôi một trận vì vô trách nhiệm với người khác, anh bị khâu mấy mũi như thế vì tôi mà tôi không thèm hỏi thăm, cũng chẳng một lời cảm ơn.
Thế nhưng, khi nhìn sắc mặt thoáng vui vẻ của anh khi tôi gật đầu đồng ý, tôi mới hiểu một điều: Hóa ra anh chưa từng trách tôi, cũng giống như trước đây, cho tôi bất cứ thứ gì cũng chẳng lăn tăn suy nghĩ, bây giờ cũng vậy, anh làm cho tôi mọi điều mà chẳng đòi hỏi tôi phải trả ơn hay gì cả. Cái mà anh muốn chẳng qua cũng chỉ là một bữa cơm, cũng có thể chỉ là một chốn đi về.
- – Không ăn à mà nhìn tôi thế? Đẹp trai lắm à?
- – Ừ, đẹp trai. Đẹp giống như tài tử điện ảnh ấy.
- – Vớ vẩn.
- – Công ty anh mở chi nhánh trong này đã ổn chưa?
- – Tàm tạm. Mỗi tội vẫn còn thiếu người.
- – Sao thế? Em tưởng tuyển đủ nhân viên rồi chứ, từ hồi công ty anh làm từ thiện ở Chùa đến giờ cũng gần ba tháng rồi còn gì.
- – Ừ, mãi vẫn thiếu một thư ký kiêm kế toán. Tôi chẳng thấy ai làm được cả.
- – À. Chắc điều kiện tuyển nhân viên của công ty anh khắt khe quá thôi chứ em thấy kế toán bây giờ nhiều mà, toàn người trẻ mà giỏi nữa.
- – Hay cô có kinh nghiệm làm kế toán, cô làm đi.
- – Em á?
- – Thôi ạ, giờ em đang bán hoa với Huyền rồi. Việc cũng nhàn, mà nó lại có một mình nữa nên không muốn bỏ nó.
- – Bán hoa thì được mấy đồng.
- – Anh nhầm, một tháng thu nhập của bọn em, trừ hết tiền chi phí linh tinh đi, chia ra mỗi đứa được gần mười triệu đấy.
- – Tôi trả cô mười lăm triệu, ngày mai bắt đầu đi làm, đang thiếu nhân viên.
- – Không, em không đi làm đâu.
- – Sao lại không đi làm? Sợ gì à?
- – Giờ anh sắp lấy vợ rồi, mà quan hệ của em với Vy thì anh biết rồi đấy, trước đến giờ cũng chẳng tốt đẹp gì, thế nên tốt nhất là bớt liên quan đến nhau, đừng làm người yêu anh hiểu nhầm nữa. Không thì mệt lắm.
- – Ai bảo cô tôi sắp lấy vợ?
- – Ai chẳng bảo thế ạ? Trước anh cũng bảo còn gì. Anh bảo cuối năm đó lấy vợ, chẳng biết sao đến bây giờ chưa lấy nhưng chắc cũng sắp rồi chứ?
- – Vớ vẩn, giờ tôi chẳng có người yêu, cũng chẳng có vợ.
- – Ơ.
- – Không phải sợ gì cả, có tôi ở đây không ai dám làm gì cô đâu.
- – Sao anh với Vy lại…
- – Tò mò à?
- – Vâng. Em thấy anh với Vy yêu nhau lâu rồi mà, cả anh Dương cũng biết hai người sắp cưới. Giờ tự nhiên nói thế thấy lạ quá, sao sao ấy.
- – Nghe kể chuyện không?
Huy thấy tôi nghe lời đột xuất thì khẽ cười, bảo tôi:
- – Sang bên này ngồi.
- – Vâng.
- – Ngồi im, kể chuyện phải thế này mới giống bố kể chuyện cho con nghe. Cựa quậy là tôi mất hứng.
Thế mà trong khi tôi háo hức được nghe kể chuyện thì anh lại giở trò lừa đảo, nói đúng một câu: “Bây giờ tôi với Vy chả còn gì nữa, tôi độc thân, cô chưa có chồng, hay là tôi lại nuôi cô, thấy được không?”
