Ko ai thăm e nên rảnh rỗi làm thơ nông nỗi

Phận gái bán hoa đời khinh rẻ
Bão táp mưa vùi khổ mình em
Lênh đênh sóng gió đành cam chịu
Chỉ trách phận em gái nhà nghèo
Ai chẳng ước mong đời sung sướng
Gia cảnh nghèo biết tựa vào đâu
Cha mẹ già em nhỏ vẫn đợi mong
Món quà nhỏ em gửi từ phương xa ấy
Anh đâu biết nỗi khổ đau em chịu
Đời khinh khi nặng nhẹ câu chê cười
Em vẫn biết điều em làm sai trái
Nhưng Biết sao cả gánh nặng trên người
Mỗi đêm về em suy tư rồi khóc
Tủi thân mình như lục bình trôi
Trong nước đen cuốn vô vàn thứ bẩn
Tựa thân mình bám đầy bụi trần gian
Ngẫu hứng thui đừng ném đá e nha.e yếu đuối lắm

Nge xúc động lam e,chúc e may mắn nhiều nhiều