chapter cuối

Hai đứa ngơ ngác ra đường, lạ lẫm như con mồi vừa thoát khỏi mạng nhện, giờ thấy đời tự do.Bụng Hoàn lùm khùm, niềm vui lớn cùng với cái thai. Nó nói, con tao sau này kháu khỉnh lắm mày ạ. Nó gặp nạn không chết mà. Tôi tấy sưng trong đầu nỗi thất vọng, không biết nên đi đâu. Con bé trong bụng Hoàn sẽ thế nào, đời nó bịt bùng giông gió, liệu nó có nên chào đời.

Hai đứa đã trở về Hà Nội từ độ đó, vay thêm tiền chữa trị vết thương. May mắn được vài đứa bạn khác cưu mang, nên không phải nằm lề đường. Tạm biệt những ngày chờ thuyền từ khơi xa, tạm biệt thành phố cảng.
Hai đứa ngơ ngác ra đường, lạ lẫm như con mồi vừa thoát khỏi mạng nhện, giờ thấy đời tự do.
- Này – Hoàn nói – có đi tiếp khách nữa không?
Tôi nhìn nó trân trân.
- Tao đang hỏi mày mà.
Chợt thở dài, hai đứa ngồi lại ghế công viên.
- Mày có thương con không hả Hoàn?
- Mày hỏi lạ, tao lấy cả mạng sống để bảo vệ nó.
- Vậy thì phải khác thôi, mày không muốn con cơ cực như mày nữa thì làm sao cho nó sinh ra đừng nhìn thấy những cảnh vừa rồi.
- Ừa, tao đang tính mà mày.
o O o