Ai cũng sẽ đến một lúc phải hoài niệm về những ngày xưa cũ.
Tôi cũng vậy.
Các bạn cũng vậy. 
Đến một độ tuổi nào đó hoặc một vấp ngã nào đó. Hoặc chỉ đơn giản là cảm thấy buồn.
Ta lại hoài niệm... Về tuổi thơ... Về bạn bè... Về những người đã đi qua cuộc sống của ta..
. Vòng đời một con người thật ngắn ngủi phải không? ??
Có người đã từng nói với tôi rằng
View attachment 842
-- Tận cùng NỖI ĐAU ... Không phải là TUYỆT VỌNG ... Mà chính là sự Cô ĐỘC ...!!!
Tập 1 :
Gã là kẻ được mọi người nhận định là bất cần đời. Ngày nào cũng vậy. Gã say khướt từ sáng cho tới đêm. Cứ tỉnh là gã lại nốc cho tới say. Ở cái tuổi ''ba mươi lăm'' mà thể xác gã chưa đầy 40kg, mặt mũi thì hốc hác. Ai cũng nói gã giờ chỉ là da bọc xương mà gã vẫn kệ. Vì với gã cứ có rượu là được rồi. Gã chẳng cần...
Suy cho cùng... Có lẽ là quá sớm.... Nhưng những gì xảy ra với gã thì ai cũng lắc đầu cười buồn thay cho số phận của gã....
Gã tên Tuấn. Một cái tên thật đẹp. Một cái tên thật đàn ông. Và đúng với cái tên. Gã trông thật điển trai so với lũ bạn cùng trang lứa. Gã vẫn thường đắc ý với bộ râu quai nón được gã tỉa gọn gàng. Nhưng cuộc đời của gã thì thật là phũ phàng. Cái thời xóm nghèo nơi gã ở chỉ có một con đường đất nhỏ để đi vào. Mà kể ra khi đó cả cái làng ấy nghèo chứ đâu có riêng xóm của gã. Nhà gã thì nằm tít ở trong cái hủm. Nói là hủm vì nhà gã nằm ngay trên vùng trũng gần bờ ngòi. Thấp hơn so với mặt bằng chung
Và vì nằm ở vị trí ấy nên đến mùa lũ là gã lại ôm chăn màn với những đồ có giá trị lên nhà cậu gã - Em của mẹ để ngủ....
Thời ấy, Người ta muốn qua ngòi thì phải đi trên cái cầu dài cả mấy chục mét được kết từ những thân tre do dân làng tự làm. Gã vẫn còn nhớ ngày bé cứ mỗi lần đi qua cầu là gã chỉ dám bò chứ đâu dám đi thẳng... Hmm... Nếu cuộc sống có hai chiều là hạnh phúc và bất hạnh để con người so sánh với nhau thì gã vẫn thường tự hào rằng chẳng ai bất hạnh như gã. còn gã thì chẳng hạnh phúc bằng ai. Đi đâu gã cũng nói vậy. Cứ say là gã lại lèo nhèo. Gã kể lể từ những ngày còn nhỏ dại cho tới bây giờ. Gã liên tục hoài niệm về cái ngày gã còn phong độ...
Và hôm nay cũng thế. Gã lại say. Đôi mắt gã muốn ríu vào còn gã thì lại cố mở ra. Tay chân gã thì chẳng khác gì mấy cành củi. Vớ lấy cốc rượu còn lưng nửa. Gã ngửa cổ đổ tất những gì có trong cốc vào miệng. Chất lỏng chảy tận xuống cuống họng gã. Gã nhăn mặt lắc đầu vì vị cay nồng của chất lỏng ấy đang lan dần trong lồng ngực. Gã bắt đầu lè nhè kể với lũ trẻ về ngày xưa của gã....
Gã sinh ra ở cái làng nghèo ấy. Gã chẳng biết gã là kon của ông nào cả. Chỉ biết từ khi lọt lòng thì có mỗi mình mẹ gã nuôi gã. Mẹ gã tên Hà. Gã lớn lên trong sự khốn khó của vùng quê chưa phát triển. Ngày ăn sắn, ngày ăn khoai, ngày bắt được con cá thì ăn cá. Nếu ngày nào bán củi được chút tiền thì mới mua được ít thịt lợn mà ăn .Nhưng gã vẫn sống. Như bao đứa trẻ. Gã cũng đi học. Nhưng theo gã vẫn nói.
- Tao cảm thấy đủ chữ rồi là tao nghỉ. Vì có học nữa thì tao vẫn chỉ biết đọc và viết thôi... Làm cán bộ khung chán bỏ mẹ...
Ngày qua ngày. Gã lớn dần và đã 10 tuổi. Đang là mùa lũ nên gã cùng mẹ ôm chăn màn nồi niêu xoong chảo lên nhà cậu mợ gã. Cậu gã tên Huấn. Vợ của cậu gã tên Nhung. Nhà cậu gã có vẻ nhỉnh hơn nhà gã. Cơ bản là cũng có của ăn. Chứ của để thì chưa có. Cậu gã có hai đứa con gái. Một đứa tên Hoa kém gã 4 tuổi. Đứa còn lại tên Lan. Cái Hoa lớn hơn cái Lan 2 tuổi. Điều đặc Cái Hoa lớn hơn cái Lan 2 tuổi. Điều đặc biệt là ở vùng đất nghèo như thế nhưng hai đứa trẻ đều... thật xinh xắn.. View attachment 840
Đến một độ tuổi nào đó hoặc một vấp ngã nào đó. Hoặc chỉ đơn giản là cảm thấy buồn.
Ta lại hoài niệm... Về tuổi thơ... Về bạn bè... Về những người đã đi qua cuộc sống của ta..
Có người đã từng nói với tôi rằng
View attachment 842
-- Tận cùng NỖI ĐAU ... Không phải là TUYỆT VỌNG ... Mà chính là sự Cô ĐỘC ...!!!
Tập 1 :
Gã là kẻ được mọi người nhận định là bất cần đời. Ngày nào cũng vậy. Gã say khướt từ sáng cho tới đêm. Cứ tỉnh là gã lại nốc cho tới say. Ở cái tuổi ''ba mươi lăm'' mà thể xác gã chưa đầy 40kg, mặt mũi thì hốc hác. Ai cũng nói gã giờ chỉ là da bọc xương mà gã vẫn kệ. Vì với gã cứ có rượu là được rồi. Gã chẳng cần...
Suy cho cùng... Có lẽ là quá sớm.... Nhưng những gì xảy ra với gã thì ai cũng lắc đầu cười buồn thay cho số phận của gã....
Gã tên Tuấn. Một cái tên thật đẹp. Một cái tên thật đàn ông. Và đúng với cái tên. Gã trông thật điển trai so với lũ bạn cùng trang lứa. Gã vẫn thường đắc ý với bộ râu quai nón được gã tỉa gọn gàng. Nhưng cuộc đời của gã thì thật là phũ phàng. Cái thời xóm nghèo nơi gã ở chỉ có một con đường đất nhỏ để đi vào. Mà kể ra khi đó cả cái làng ấy nghèo chứ đâu có riêng xóm của gã. Nhà gã thì nằm tít ở trong cái hủm. Nói là hủm vì nhà gã nằm ngay trên vùng trũng gần bờ ngòi. Thấp hơn so với mặt bằng chung
Và vì nằm ở vị trí ấy nên đến mùa lũ là gã lại ôm chăn màn với những đồ có giá trị lên nhà cậu gã - Em của mẹ để ngủ....
Thời ấy, Người ta muốn qua ngòi thì phải đi trên cái cầu dài cả mấy chục mét được kết từ những thân tre do dân làng tự làm. Gã vẫn còn nhớ ngày bé cứ mỗi lần đi qua cầu là gã chỉ dám bò chứ đâu dám đi thẳng... Hmm... Nếu cuộc sống có hai chiều là hạnh phúc và bất hạnh để con người so sánh với nhau thì gã vẫn thường tự hào rằng chẳng ai bất hạnh như gã. còn gã thì chẳng hạnh phúc bằng ai. Đi đâu gã cũng nói vậy. Cứ say là gã lại lèo nhèo. Gã kể lể từ những ngày còn nhỏ dại cho tới bây giờ. Gã liên tục hoài niệm về cái ngày gã còn phong độ...
Và hôm nay cũng thế. Gã lại say. Đôi mắt gã muốn ríu vào còn gã thì lại cố mở ra. Tay chân gã thì chẳng khác gì mấy cành củi. Vớ lấy cốc rượu còn lưng nửa. Gã ngửa cổ đổ tất những gì có trong cốc vào miệng. Chất lỏng chảy tận xuống cuống họng gã. Gã nhăn mặt lắc đầu vì vị cay nồng của chất lỏng ấy đang lan dần trong lồng ngực. Gã bắt đầu lè nhè kể với lũ trẻ về ngày xưa của gã....
Gã sinh ra ở cái làng nghèo ấy. Gã chẳng biết gã là kon của ông nào cả. Chỉ biết từ khi lọt lòng thì có mỗi mình mẹ gã nuôi gã. Mẹ gã tên Hà. Gã lớn lên trong sự khốn khó của vùng quê chưa phát triển. Ngày ăn sắn, ngày ăn khoai, ngày bắt được con cá thì ăn cá. Nếu ngày nào bán củi được chút tiền thì mới mua được ít thịt lợn mà ăn .Nhưng gã vẫn sống. Như bao đứa trẻ. Gã cũng đi học. Nhưng theo gã vẫn nói.
- Tao cảm thấy đủ chữ rồi là tao nghỉ. Vì có học nữa thì tao vẫn chỉ biết đọc và viết thôi... Làm cán bộ khung chán bỏ mẹ...
Ngày qua ngày. Gã lớn dần và đã 10 tuổi. Đang là mùa lũ nên gã cùng mẹ ôm chăn màn nồi niêu xoong chảo lên nhà cậu mợ gã. Cậu gã tên Huấn. Vợ của cậu gã tên Nhung. Nhà cậu gã có vẻ nhỉnh hơn nhà gã. Cơ bản là cũng có của ăn. Chứ của để thì chưa có. Cậu gã có hai đứa con gái. Một đứa tên Hoa kém gã 4 tuổi. Đứa còn lại tên Lan. Cái Hoa lớn hơn cái Lan 2 tuổi. Điều đặc Cái Hoa lớn hơn cái Lan 2 tuổi. Điều đặc biệt là ở vùng đất nghèo như thế nhưng hai đứa trẻ đều... thật xinh xắn.. View attachment 840