
Chapter 01
Tôi là Khoa... sinh ra trong một gia đình khá giả. Bố mẹ tôi đã ly dị sau nhiều lần cãi vã vô bổ từ khi tôi còn nhỏ. Tôi còn một người chị. Chị tôi tên Yến. Hơn tôi ba tuổi. Đang đi làm... Cả hai cùng sống với bố... Cuộc sống với ông bố cũng không đến nỗi nào ngoài việc ông suốt ngày đi rồi bồ bịch...
Ngày bé cho đến tận bây giờ tôi vẫn không hiểu cái lý do mà ông vẫn viện cớ
- đó là do tính chất công việc thôi. Lớn mày sẽ hiểu...
Tôi đã lớn... Đã sẵn sàng cho một bước nhảy vọt lớn trong cuộc đời của mỗi con người... Đó là vào lớp 12 và chuẩn bị cho kỳ thi đại học... Nhưng thay vì chọn một cô gái xinh xắn nào đó thì tôi lại yêu người chị gái của mình... Nghịch lý thật...
Có lẽ để đi đến cái quyết định ngày hôm nay tôi sẽ mất tất cả. Nhưng tôi... không hề hối hận... Dù chỉ là một chút... Cuộc sống là do tôi lựa chọn... Ai nói tôi sai thì cứ bước qua và đừng bao giờ nhìn lại rồi chỉ chỏ này nọ... Tôi không cần những thứ đấy...
Ngày bước chân vào lớp 12 cũng là ngày tôi thừa nhận tình cảm vượt qua giới hạn của mình dành cho chị... Trước Đã có nhiều lần tôi cố gắng để yêu một cô gái khác... nhưng... Mỗi lần như vậy là tôi lại nhận thêm một khoảng hụt hẫng trong lồng ngực không phải là vì cô gái đó không tốt mà vì tôi quá yêu chị... Đôi chút về chị tôi. Chị xinh lắm. Giống mẹ nên làn da chị không bị bắt nắng. Nó trắng hồng đến mức làm tôi phải ghen tị. Kể cả tôi có là con trai. Tóc chị thì dài và mượt. Đôi mắt đen láy sau cái mái dài bồng bềnh kiểu mấy nữ ca sĩ hàn quốc vẫn để. Khuôn mặt trái xoan, Cái mũi cao và đôi môi đỏ tự nhiên và chiếc răng khểnh càng làm cho chị xinh hơn... Đôi lúc chỉ cần những lần vuốt tóc nhẹ cũng đủ làm tôi đứng hình...
Suốt quãng thời gian đầu tôi đã thường tự nhủ với bản thân rằng tôi không thể yêu chị... Nhưng sống cùng một nhà không thể tránh khỏi những lần động chạm... Đôi khi tôi phải đi cả ngày để không phải chạm mặt chị. Hoặc là tránh những giờ chị có mặt ở nhà... Nhưng càng ngày tôi càng lún sâu vào cái vũng bùn do chính mình tạo ra...
Ngày đầu tiên vào lớp 12 sau kì nghỉ hè... Vì thiếu đi tình cảm của mẹ... Đấy là cái cớ tôi vẫn hay ngụy biện cho tính cách nghịch ngợm của tôi...
Tôi cũng có tiếng ở trường nên đi học cũng như là đi chơi vậy. Tuần ghi sổ hai ba lần. Tháng gọi phụ huynh vài ba lần với tôi là chuyện thường ở huyện... Lần nào chị cũng đi thay cho bố... Về thì Chỉ trách nhẹ...
- lần sau đừng thế nữa...
Xong lại im lặng...
Nhưng tôi nào có nghe. Chỉ đến khi tôi thừa nhận cái tình cảm kia thì tôi mới bắt đầu bớt nghịch đi thôi... Cuộc sống mà...
......
- N.M.Khoa lên phòng hiệu trưởng - tiếng cô giáo chủ nhiệm của tôi đấy... Quen rồi.. Tại đi học tôi mang mỗi một quyển vở 72 trang thôi. Chính xác là mất gốc càng học càng ngu nên đâm ra chán. Mà cái trường dân lập tôi học này có phải riêng tôi như vậy đâu. Lớp nào ít thì ba bốn đứa... Cứ nhan nhản ra ấy... Đứa nào học giỏi thì nó cũng chẳng học cái trường điên rồ này làm gì... lên phòng hiệu trưởng là lại một bài thuyết trình quen thuộc và kết thúc là
- mai tôi muốn gặp phụ huynh cậu...
- Vầng... - Nói vậy thôi chứ tuần sau tôi mới bảo chị
Về đến lớp là lại phá... Không phá thì ngủ... Lớp cũng có mấy đứa xinh... Toàn tem hỏng nên tôi cũng chán chả muốn động. Mà con gái tuổi này nó cũng bạo. nên dù muốn hay không thì vẫn sẽ có đứa này hay đứa khác tán tỉnh để lợi dụng. Vì cái mác công tử vẫn dán trên mặt tôi mà... Nhưng trải qua các cuộc tình không đến đâu tôi lại càng chán...
Về đến nhà thì chị đang nấu cơm. Chị vẫn thường nấu ăn một mình vì thời gian tôi có mặt ở nhà chỉ đếm trên đầu ngón tay. Tôi cũng không hiểu sao tôi lại muốn về. Hình như là tôi đang thèm ăn cơm của chị nấu...
- Về rồi hả. Vào ăn cơm đi... - chị chẳng bao giờ trách tôi nửa lời cả. Cứ cười thôi..
- Ừm. Em chán... Đang đói nên về...
- Ừm. Hì hì...
- chị không đi làm à?
- không... Tí chị đi có việc chút thôi...
- .... - tôi im lặng ngồi vào bàn ăn với cái khuân mặt nhăn nhó..
- Sao... Chị nấu không ngon à? - Chị hồn nhiên nhìn tôi... 1s đứng hình vì khuôn mặt ấy... Tôi đứng dậy hít sâu để cố gắng quên... Và trả lời lấy lệ....
- không... Không sao... Em mệt thôi... Chị ăn đi...
Nói xong tôi đi thẳng lên phòng trước ánh mắt khó hiểu của chị... Nằm ụp xuống giường là tôi nhắm mắt rồi chìm vào giấc ngủ... Giá mà tôi có thể được yêu thương chăm sóc người con gái ấy... Dù chỉ là một lần...
.........
- Khoa... Khoa ơi.... - tiếng của chị làm tôi giật mình tỉnh giấc... Cơ thể tôi thì mỏi nhừ... Chắc tại hôm qua đi mưa về đây... Mở cửa phòng thì đập vào mắt là chị đang mặc bộ quần áo mỏng... Cái áo hai dây không đủ che hết vòng một tràn trề nhựa sống... cái quần đùi thì không thể ngắn hơn... Chị tôi teen mà... Nhưng chị đâu biết rằng tôi đang yêu chị nên vẫn hồn nhiên lắm...
- Sao chị?
- dậy tí kéo hộ chị cái khóa váy với
